Sương Anh

Tâm Thơ Gởi Cha

Oằn vai gánh nặng cuộc đời
Cha tôi chừ đã kiệt hơi sức tàn
Bao năm vùng vẫy hiên ngang
Non sông nợ nước xênh xang một thời

 

Giờ như chiếc lá vàng phơi
Vô tình làn gió...nhẹ rơi bên đàng
Thương Cha gầy yếu võ vàng
Con đứng thẳng Cha chân quàng chân xiêu

 

Cha như vạt nắng xế chiều
Nghiêng vai đổ bóng liêu xiêu bên thềm
Mẹ là gối tưạ từng đêm
Cha là bóng mát êm đềm đời con

 

Thương con thân Mẹ héo mòn
Yêu con Cha phải lên non xuống ngàn
Nắng trưa cháy nám lưng trần
Cho con tấm áo che thân với đời

 

Tình Cha xa cách trùng khơi
Đại dương biển rộng vợi vời xa xăm
Bao lần mới có một năm
Về quê hương cũ để thăm Cha già

 

Nhớ lần tiễn bước con xa

Run run tiếng nói lệ sa trong lòng
Cha ơi!yêu lắm biết không?
Thương cha môi cắn giấu lòng làm ngơ

 

Giờ đây ngồi bên áng thơ
Nhớ Cha con viết tâm thơ gởi về
Cầu mong gia cảnh đề huề
Anh, chị, em, cháu cận kề bên Cha

 

Chút tình đưá con nơi xa
Đôi dòng viết tặng Cha già dấu yêu
Cung phu sáng sớm trưa chiều
Tràng kinh con đọc đôi diều cầu xin

 

Nam Mô Bồ Tát hiển linh
Độ trì Cha được an bình sống lâu
Cho dù ở tận trời Âu
Phật kinh con đọc nguyện cầu cho Cha

 

Sương Anh

Được bạn: vdn 20.6.10 đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "Tâm Thơ Gởi Cha"